Mặc dù mọi người nghĩ vậy nhưng sau Vân Tiên, Bác Trạm là người kế tiếp rồi những người tiếp theo cũng lần lượt xuống mộ.
Diệp Doãn Đình bị Lăng Thiên Hào đẩy xuống. Cô ta thấy cái giếng sâu như vậy thì nhụt chí, nhưng bị Lăng Thiên Hào kéo xuống một cách vô tình nên cuối cùng cũng phải đi.
Lúc này, Vân Tiên xuống mộ đầu tiên liền bật đèn pin tách một tiếng.
Cô nhìn xung quanh, dưới đáy giếng cạn này có một con đường bí mật. Cô ngẩng đầu nhìn lên trên thì chỉ thấy một màu đen kịt. Đến ngay cả tia mặt trời cũng không thể rọi xuống.
Thậm chí đến ngay cả đám Bác Trạm đứng bên ngoài cô cũng không nhìn thấy chứ đừng nói đến việc nghe thấy tiếng bọn họ.
Lúc ấy rất quỷ dị.
Có điều một lúc sau đám người Bác Trạm đã lần lượt xuống tới nơi.
"Thế nào? Có đường không?"
Bác Trạm xuống tới nơi thì hỏi Vân Tiên một tiếng, đồng thời lấy máy điện đàm ra, tín hiệu đầy vạch.
"Chỉ có một con đường."