Vân Tiên liếc nhìn Lăng Thiên Hào và Diệp Doãn Đình. Cô cũng đoán ra được mối quan hệ giữa hai người này.
Cô không thèm để ý tới lời dọa dẫm hùng hổ của Diệp Doãn Đình nhưng lại đáp lại Lăng Thiên Hào: "Tôi không để ý tiếng chó điên tru đâu."
Cô tới đây không phải để cãi nhau với bọn họ nên đương nhiên không thèm để ý đến hành động của Diệp Doãn Đình.
Diệp Doãn Đình còn đang tức thì giờ càng thêm giận. Cô ta chỉ tay vào Vân Tiên định đi tới, xắn ống tay làm bộ muốn đánh nhau: "Mày nói tao là chó? Mày dám nói tao là chó! Mày…"
"Đủ rồi, Diệp Doãn Đình, cô còn muốn xuống mộ với chúng tôi nữa không? Cô làm loạn đủ chưa? Còn nói thêm một câu thì cô cút về nhà cho tôi!"
Một giây sau Lăng Thiên Hào lại gầm lên với cô ta.
Đồng thời, để tránh hai bên xảy ra mâu thuẫn sâu hơn, anh ta lôi Diệp Doãn Đình đang không cam lòng rời đi.
Mấy người còn lại nhìn nhau, nhưng đồng thời họ cũng thể hiện thái độ bất mãn đối với Diệp Doãn Đình.