Từ bản năng của một người mẹ thương con, đột nhiên gặp phải tình huống nguy hiểm, điều đầu tiên Tần Y Nhu nghĩ tới không phải là bản lĩnh quỷ dị của Vân Tiên thể hiện trước đó có bảo vệ được mình hay không, mà là bà phải cứu con gái mình.
Vì thế, bà đẩy Vân Tiên ra theo bản năng, bản thân lại đứng yên tại chỗ. Gặp phải chuyện như thế này, dù phải chết bà cũng phải giành giật thời gian cho con gái mình chạy trốn.
Hiện trường đã vô cùng hỗn loạn, tất cả mọi người đều chen nhau chạy trốn không phân biệt phương hướng, không ai dám đứng ra chiến đấu với đám côn đồ kia.
Ánh mắt Vân Tiên chợt thay đổi, trở nên tàn độc.
Mắt thấy cây dao bổ dưa mà tên côn đồ kia cầm sắp đâm vào thân thể Tần Y Nhu, Vân Tiên không hề do dự mà nhanh chóng kéo Tần Y Nhu ra sau người, bảo vệ phía trước bà.
Nhìn thấy động tác của Vân Tiên, Tần Y Nhu hét lớn một tiếng: "Tiểu Tiên, không!"
Bà cho rằng Vân Tiên muốn đỡ một dao kia thay mình.