Tất nhiên Vân Tiên cảm nhận được ánh mắt của Cát Quân Kiến đang quan sát mình, cũng hiểu được hàm ý của ông ấy.
"Cháu đi!" Giây tiếp theo, Vân Tiên đáp lại hai chữ vô cùng đơn giản, lại khiến Cát Quân Kiến dấy lên hy vọng lần nữa.
Ông ấy liền nở nụ cười.
"Cháu cũng đi! Vân Tiên là con gái mà còn có dũng khí đi, cháu không đi chẳng phải là mất mặt lắm hay sao?" Mặc dù trong đám người, Sở Hướng Nam là người có thân thủ kém nhất, dễ gặp chuyện nhất, nhưng cũng không hề có ý lùi bước, mà lại là người thứ hai lên tiếng không chút do dự.
Mấy người khác cũng lập tức bày tỏ thái độ, ai nấy đều chuẩn bị chấp hành nhiệm vụ lần này.
Nguy hiểm thì có gì mà sợ? Bọn họ đã vào đến nơi này, được giữ lại thì không có ý định lâm trận bỏ chạy!
Thật ra đội ngũ thanh thiếu niên dự bị bộ đội đặc chủng trước đây không chỉ có lèo tèo vài người như vậy.