Trước cái nhìn trực diện của Vân Tiên, Tư Dịch lộ ra vẻ tuấn tú. Anh gật đầu, đáp lời: "Không sai, lần này sau khi quay lại thành phố Long Môn gặp cô, tôi sẽ đến mộ cổ."
Cho dù là những người vào mộ cổ đều một đi không trở lại, nhưng không biết vì lý do nào đó mà anh vẫn cứ muốn đi.
Kể cả cái giá phải trả là tính mạng.
Thế nên trước lúc đi, anh đến thăm Vân Tiên.
Sau khi nghe xong, Vân Tiên khẽ chau mày, sau đó im lặng hai giây mới lên tiếng: "Sống mà trở về đấy."
Đây là lời nói cảm động nhất mà cô từng nói.
Kiếp trước làm sát thủ, cô giết người đến tê dại, tâm niệm duy nhất chính là sống để trở về, chết cũng phải sống lại.
Đối với cô mà nói, người có thể khiến cô thốt ra những lời này, kiếp trước kiếp này cũng chỉ có mình Tư Dịch.
Tư Dịch nghiêng khuôn mặt tuấn tú, khóe môi cong dần lên, anh đáp lại: "Nhất định."
Có lẽ thời gian họ bên nhau không dài, nhưng một số tình cảm lại thay đổi mà người ta không hề hay biết.