Khi giáo viên tưởng Cát Quân Kiến sẽ tức giận thì bỗng nghe thấy một giọng nói trầm thấp nhưng cởi mở vang lên: "Ha ha ha! Được, tốt lắm!"
Cát Quân Kiến thu tay lại, Vân Tiên cũng không cố ý ngăn cản. Ông đứng dậy, cười ha ha, lại nhìn Vân Tiên và nói: "Người ở công xưởng hôm đó quả nhiên là cháu!"
Người bình thường bị tấn công đột ngột thì làm sao có thể phản ứng một cách bình tĩnh để quật ngã ông như vậy!
Cát Quân Kiến biết thực lực của mình không hề yếu, ông cũng rất rõ kỹ năng nhanh nhẹn vừa rồi của Vân Tiên đã đạt tới trình độ nào.
Dù vừa rồi cô có ý định giết người thì e rằng ông cũng chẳng thể đánh trả!
Suy nghĩ này càng khiến Cát Quân Kiến khẳng định hơn về suy nghĩ của mình.
Vân Tiên rũ mắt, cô cũng không ngờ Cát Quân Kiến lại ra chiêu như vậy, có điều đã vậy thì cô không cần phải giả bộ nữa.
"Ông tìm cháu có việc gì?"
Vân Tiên mím môi.