Sau khi chàng trai nhuộm tóc vàng lên tiếng, mấy người chung quanh đều chậm rãi nở nụ cười.
Hiển nhiên, bọn họ rất khinh thường việc một công tử nhà giàu như Trương Thiệu Phong lại nhận một cô gái yếu ớt dịu dàng như Vân Tiên làm sư phụ.
"Xùy xùy biến! Cố Hạo, cậu biết cái quái gì? Sư phụ của tôi không phải là người bình thường đâu!" Trương Thiệu Phong vung tay với Cố Hạo, lẩm bẩm trong miệng, từ đầu đến cuối đều bênh vực Vân Tiên.
Cố Hạo?
Nãy giờ Vân Tiên vẫn chưa lên tiếng, cho dù đám người kia nói về cô nhưng không phải chuyện quan trọng, cô cảm thấy mình không cần thiết phải lên tiếng.
Nhưng khi nghe thấy hai chữ "Cố Hạo", cô không khỏi nhìn về phía chàng trai nhuộm tóc vàng kia.
Chẳng lẽ thật sự trùng hợp như vậy sao?
Cố Hạo trước mặt cô chính là cháu nội của Thị trưởng Cố?
Vân Tiên chợt nhớ tới lời dặn của Thị trưởng Cố nếu gặp mặt cháu trai của ông ấy "Đừng nhẹ tay, tốt nhất là thay ông dạy dỗ nó một trận".