"Tờ giấy đâu? Lữ Dung Dung, tờ giấy hai bạn ấy truyền đâu? Chắc không phải… bị cậu ăn luôn rồi chứ? Hả? Ha ha ha ha ha!"
"Lữ Dung Dung chắc chắn cậu bị mờ mắt rồi, ha ha ha!"
…
Các bạn trong lớp cuối cùng không nhịn được mà bắt đầu ồn ào, huyên náo.
Vừa hay tin sắp đi du lịch mùa thu, trong lòng ai cũng phấn khích không yên. Giờ lại thêm Lữ Dung Dung gây chuyện như vậy, các bạn trong lớp bèn thừa dịp bắt đầu ầm ĩ.
Gương mặt sáng rỡ của Lữ Dung Dung lập tức u ám trong chớp mắt, sự lo lắng bao trùm cả người cô ta. Thân thể Lữ Dung Dung run rẩy, cô ta cảm thấy mình rất oan ức.
Rõ ràng cô ta đã nhìn thấy Trần Hinh Di truyền giấy cho Vân Tiên mà! Làm sao có thể nói không có là không có như vậy!
"Em Lữ Dung Dung, em vu oan bạn học của mình là truyền giấy, em còn lời nào để nói không?" Cô Vu nhíu mày, trên gương mặt hiện lên vẻ khó chịu.
Cô Vu là người rất nguyên tắc, điều này đã được nhắc trước đó.