Anh Lôi cười khả ố, ánh mắt đã lượn lờ trên người Vân Tiên một lượt giống như chắc chắn rằng Vân Tiên sẽ thua, nên trong đầu đang nghĩ tới bộ dạng lột sạch của cô.
"Cứ đợi mày thắng đã rồi nói!" Anh Lôi liếc nhìn Vân Tiên đầy khinh thường, sau đó nhếch môi cười nham hiểm.
Làm gì có chuyện anh Lôi coi câu đe dọa vừa rồi của Vân Tiên là thật? Vậy nên đám anh em của gã cũng chẳng xem lời cô nói ra gì.
Nực cười! Sao anh Lôi có thể thua một con nhóc vắt mũi chưa sạch được?
Vì thế bọn chúng đều nóng lòng đợi Vân Tiên thua cược, sau đó khóc lóc xin tha nhưng vẫn bị chúng lột sạch quần áo.
Đám người anh Lôi đã làm không ít những chuyện như thế trước đây. Bọn chúng đều là lưu manh đầu đường xó chợ, có chuyện gì mà chưa từng làm? Trước đây nhìn trúng cô nào là lao vào giành, giành không được sẽ hạ thuốc mê, bỏ thuốc kích dục, sau đó giở trò đồi bại, cưỡng hiếp, chẳng phải cuối cùng đều ngoan ngoãn phục tùng hay sao?