Mọi chuyện đi đến đến bước này, trong lòng Tần Y Nhu thật sự đã nguội lạnh rồi.
Không nói đến vấn đề nuôi nấng con cái thì bà còn có thể nhường Lữ Lan Hoa một chút. Nhưng nghĩ đến việc Lữ Lan Hoa muốn giữ con trai Vân Dịch của mình thì cho dù Tần Y Nhu giỏi nhẫn nhịn đến đâu cũng phải tức giận.
Bà là một người mẹ, bà có thể không cần số tiền mấy năm nay mình cực khổ kiếm được, nhưng con trai thì bà nhất định phải đưa đi.
"Tất cả đồ trong nhà này đều thuộc về các người, tôi không lấy! Nhưng Tiểu Dịch và Tiểu Tiên là con của tôi, tôi nhất định phải đưa chúng đi!"
Chẳng biết từ bao giờ, Vân Tiên đã nắm lấy tay Tần Y Nhu. Điều này khiến cho Tần Y Nhu đang ở bên bờ tuyệt vọng có thêm chút dũng khí. Lần đầu tiên Tần Y Nhu tỏ ra giận dữ khi nói chuyện với Lữ Lan Hoa.
Con giun xéo lắm cũng quằn.
Tần Y Nhu thật sự không chịu được nữa.
Chồng vay nợ, ngoại tình, ném tất cả mọi chuyện cho bà lo liệu. Bây giờ bà chỉ muốn ly hôn mà mẹ chồng lại gây khó dễ, không cho phép.
Như vậy cũng không là gì, nhưng giờ ngay cả con trai của bà mà bà ta cũng muốn cướp đi, sao bà có thể chịu được?
"Được! Được! Mày cũng làm phản rồi…"
Lần đầu tiên Tần Y Nhu nổi giận với Lữ Lan Hoa. Lữ Lan Hoa mất một lúc lâu vẫn không phản ứng kịp. Sau vài giây sửng sốt, bà ta mới nổi giận, vừa mắng vừa duỗi tay ra, định tát Tần Y Nhu.
Chỉ có điều bàn tay của Lữ Lan Hoa chưa chạm tới má Tần Y Nhu thì đã có một cánh tay nhỏ dài đỡ lấy bàn tay nhăn nheo của bà ta.
"Bốp!"
Vân Tiên trở tay, đi trước một bước, tát cho Lữ Lan Hoa một cái.
Bốn phía vô cùng yên tĩnh, cái tát này thật vang dội, cũng khiến cho những người có mặt đều mắt tròn mắt dẹt.
Dù nói thế nào thì Lữ Lan Hoa cũng là bề trên, những người ở đây không ai ngờ rằng Vân Tiên lại dám đứng trước mặt mọi người tát cho Lữ Lan Hoa một cái.
Cháu gái đánh bà nội?
Khi mọi người ở đó còn đang kinh ngạc nhìn cảnh tượng này thì lại thấy Vân Tiên lộ ra một nụ cười khiến người ta nổi da gà: "Bà thử đánh mẹ tôi xem! Tôi đảm bảo sẽ khiến bà phải nằm ngang mà khiêng ra ngoài."
Đừng nói Vân Tiên không tôn trọng người già, cũng đừng nói cô quá đáng.
Cô thừa nhận, cô không phải người tốt.
Cô là người rất bao che người của mình, cũng rất ích kỷ.
Nếu ai bắt nạt mẹ mình, cô tuyệt đối không nhân nhượng!
Bao gồm cả bà nội trên danh nghĩa này.
Lữ Lan Hoa bị tát một cái, lập tức ôm mặt, kinh ngạc nhìn về phía Vân Tiên.
Tính cách của Vân Tiên từ trước tới nay đều rất nhát gan nhu nhược. Cho dù cô vừa nói thế nhưng trong lòng tất cả mọi người, Vân Tiên vẫn là người dám nói mà không dám làm.
Nhưng cô vừa mới làm gì?
Đứa cháu gái vô tích sự này lại dám tát bà ta một cái?
Lữ Lan Hoa cũng không phải người tốt tính. Lúc trước đã từng nói rồi, ở trong trấn, Lữ Lan Hoa là một người đàn bà chua ngoa có tiếng.
Cãi nhau rất bài bản, không nói lý lẽ với người khác.
Hôm nay bị cháu gái mình tát một cái, bà ta nào chịu bỏ qua như vậy?
"Được lắm! Còn học được cả mấy lời độc mồm nữa sao? Ngay cả bà nội ruột của mình mà cũng dám đánh? Mày thật sự tưởng tao là một bà già thì không đánh nổi mày hả? Ngày hôm nay tao không thay con mẹ không cần mặt mũi của mày dạy mày một trận thì không được!" Lữ Lan Hoa vừa nói vừa xắn tay áo, hổn hển gào thét định bước về phía Vân Tiên.
"Mẹ! Mẹ đừng tức giận, có chuyện gì từ từ nói…" Vân Chính thấy cảnh này thì lập tức kéo tay Lữ Lan Hoa lại, cố gắng ngăn cản.
À!
Vân Tiên nghe xong lời của Lữ Lan Hoa, chỉ khẽ nhếch môi một cái.
Chẳng lẽ cô còn phải sợ một Lữ Lan Hoa hay sao?
"Đủ rồi!" Đúng lúc này, ông nội Vân Trung vẫn im lặng không nói ở bên bỗng đập bàn, tức giận lên tiếng.
Tiếng quát này của Vân Trung khiến cho Lữ Lan Hoa lập tức im bặt.
Xem ra ông nội Vân Trung vẫn có chút uy nghiêm.
Ít nhất cũng uy nghiêm trước mặt Lữ Lan Hoa.
Vân Trung lực bất tòng tâm, trong nháy mắt cả người như già thêm mười mấy tuổi. Ông tựa như đang đưa ra một quyết định trọng đại, buồn bã thở dài với Tần Y Nhu: "Hầy, ly hôn đi! Hai đứa trẻ cô cũng mang cả đi! Coi như là nhà họ Vân tôi nợ cô! Ôi!"