Vân Tiên nói xong lập tức gọi Lữ Phi Yến cùng vào phòng học với mình.
Để lại một đám người mắt tròn mắt dẹt.
Tin là sau đó không lâu, trường học sẽ truyền ra hai chuyện.
Chuyện thứ nhất chính là tin tức mà thời gian trước đã được phát tán điên cuồng, nam sinh đẹp trai nhất trường tỏ tình với Vân Tiên, lại bị cô từ chối.
Lúc này, Nguyên Anh Tuấn đứng trước mặt mọi người tỏ tình với Vân Tiên, lại bị cô từ chối lần nữa.
Nam sinh đẹp trai nhất trường hai lần tỏ tình với Vân Tiên đều bị từ chối thẳng thừng, tất nhiên sẽ có rất nhiều người bàn tán.
Còn chuyện thứ hai, có lẽ chính là chuyện Vân Tiên múa cột.
Hai chuyện đều xoay xung quanh Vân Tiên.
Mà giờ khắc này, vai chính của hai chuyện đó đã trở về phòng học, gục đầu xuống bàn, nhắm mắt, lười biếng nằm ngủ.
Vân Tiên có thể cảm giác được cô đã không còn giống như lúc mới tới nơi này nữa. Bây giờ cô cảm thấy hứng thú với tất cả mọi chuyện xảy ra xung quanh.
Các học sinh đứng ở cửa đều trở về phòng học, tiếp tục hoạt động của tối nay.
Nguyên Anh Tuấn không chiếm được lợi lộc gì, cũng chỉ đành trở về phòng học. Dù sao bây giờ cũng là thời gian tự học buổi tối.
Trước khi đi, Nguyên Anh Tuấn còn nhìn về phía Vân Tiên thêm vài lần.
Một âm mưu quỷ dị chậm rãi hình thành trong lòng cậu ta.
Được! Nếu Vân Tiên này đã không biết tốt xấu thì mình sẽ…
…
Vương Nhu Nhu muốn hãm hại Vân Tiên không thành, lại bị trả đũa, khiến cho Vân Tiên càng thêm nổi bật hơn. Cô ta rất không cam lòng, nhưng cũng không còn cách nào, đành mặt dày tiếp tục chủ trì hoạt động.
Thời gian trôi qua, Vân Tiên trùng sinh tới nơi này đã hơn một tháng, mà trường học cũng sắp tổ chức đợt kiểm tra nhỏ hàng tháng rồi.
Cuối tuần chính là ngày diễn ra cuộc thi bóng rổ. Đám người Lý Hưởng Dịch vì trận bóng rổ này mà càng luyện tập chăm chỉ hơn.
Thậm chí có lúc còn muốn Vân Tiên hỗ trợ chỉ đạo một chút.
Đương nhiên Vân Tiên không từ chối.
Nhàn rỗi một tháng rồi, nếu còn tiếp tục nhàn rỗi như thế nữa cũng không phải là cách hay.
Thù của em trai từ kiếp trước còn chưa báo, sao cô có thể tiếp tục nhàn rỗi như vậy được?
Tối hôm đó, Vân Tiên đăng nhập vào trang web dùng để liên lạc với đàn em của mình, đồng thời chủ động liên lạc với đoàn lính đánh thuê Cổ Sát. Lần này cô không liên lạc với Hổ Báo, mà là một người quản lý khác của đoàn lính đánh thuê Cổ Sát, biệt danh là Xà Tích.
Cô chỉ để cho Xà Tích một địa chỉ dài cùng một mệnh lệnh đơn giản: "Mau tới!"
Địa chỉ này đương nhiên là địa chỉ hiện giờ của cô, nhưng cô không ghi địa chỉ cụ thể ở trấn Tân Giang.
Mà cô muốn Xà Tích tới một khách sạn lớn ở thành phố Long Môn đợi cô.
Trong đoàn lính đánh thuê Cổ Sát, người cô coi trọng nhất chính là Xà Tích.
Có thể nói, Xà Tích chính là phụ tá đắc lực của cô ở kiếp trước.
Tổ chức giết hại em trai cô nhất định không phải tổ chức bình thường. Hiện giờ cô phải bàn bạc kĩ hơn. Mà lúc này người duy nhất cô tin tưởng chính là Xà Tích, cho nên cô muốn cô ấy tới đây một mình.
Xà Tích chỉ là biệt danh, mà bản thân Xà Tích cũng giống như biệt danh của mình, là một người phụ nữ toàn thân có độc.
Thứ Xà Tích am hiểu nhất chính là dùng độc.
Tin nhắn vừa được gửi đi, mười phút sau lập tức có câu trả lời: "Em xử lý xong chuyện đang làm sẽ lập tức tới đó."
Kiếp trước, sở dĩ Vân Tiên có thể đứng đầu trong bảng xếp hạng đặc công, thậm chí còn ngồi ở vị trí boss của đoàn lính đánh thuê Cổ Sát hàng đầu thế giới thì ở bên cạnh cũng phải có không ít trợ thủ cừ khôi.
Đương nhiên phải có cấp dưới, tất cả những điều kiện này quyết định sự lớn mạnh của bản thân.
"Tiểu Tiên! Sao phòng con vẫn bật đèn thế? Con còn chưa ngủ sao? Cũng sắp mười giờ rồi đó, ngày mai còn phải đi học nữa." Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Tần Y Nhu.
Tần Y Nhu vẫn thường ngủ sớm hơn Vân Tiên. Hôm nay vì dậy đi vệ sinh, phát hiện phòng Vân Tiên vẫn sáng đèn nên mới qua nhắc vài câu.
"Con ngủ ngay đây." Vân Tiên đáp lại một tiếng.
Sau đó, cô đóng máy tính xách tay lại, giấu đi, bước chân trần xuống giường tắt đèn.
Máy tính xách tay này cô giấu Tần Y Nhu đi mua, đương nhiên không thể để cho bà biết.
Một đêm không mộng mị.