Vương Nhu Nhu là tự chuốc lấy xấu hổ, mục đích của cô ta vốn là muốn dựa vào chuyện của Vân Tiên để lên mặt trước cả lớp, nhưng Vân Tiên lại không để ý tới cô ta nên cũng không lên tiếng nữa.
Chuyện này trôi qua một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian này, Vân Tiên đã trải qua cuộc sống yên bình.
Tay của Tần Y Nhu đã lành lặn, bà khăng khăng muốn quay lại xưởng dệt làm việc. Vân Tiên suy nghĩ rất lâu mới không lấy một vạn mà cô kiếm được ở thành phố Long Môn ra.
Nếu cô tùy tiện lấy ra thì nhất định không ổn.
Vì thế, cô đành để Tần Y Nhu quay lại xưởng dệt làm.
Lại là một ngày cuối tuần trời quang đãng, Vân Tiên bắt xe đến trung tâm thành phố Long Môn.
Lần này, cô không định tới quán nét lên mạng, mà cô muốn tới thẳng siêu thị máy tính.
Vì Vân Tiên cảm thấy nếu mình cứ chạy tới Long Môn để lên mạng thì cực kỳ bất tiện, vì vậy, cô muốn mua một cái máy tính về nhà.
Tất nhiên, máy tính này để ở trong nhà thì không được để Tần Y Nhu phát hiện.
Năm 98, laptop đã được đưa ra thị trường, cô có thể mua được laptop ở thành phố lớn như Long Môn.
Vân Tiên định mua một cái laptop, vì laptop dễ dàng mang theo.
Trung tâm thương mại lớn nhất Long Môn tên Liên Mỹ, nó vốn là quảng trường buôn bán lớn nhất thành phố.
Ai muốn mua bất kỳ thứ gì cũng có thể tới nơi này, nếu ai tới nơi này mà không mua được thứ mình cần thì cũng không thể mua được thứ đó ở cửa hàng bán lẻ Long Môn.
Siêu thị máy tính nằm ở tầng bốn trung tâm thương mại Liên Mỹ. Vân Tiên đi bộ lên tầng bốn, nhìn cái bảng hiệu to treo trên cửa: Siêu thị máy tính Liên Mỹ.
Cô nở nụ cười rồi bước vào.
Thời đại này đúng là có rất ít người mua máy tính, bởi vì chi phí lắp đặt một cái máy tính rất cao, thông thường chỉ có người giàu có tài sản trên trăm vạn mới tới đây mua máy tính.
Vì thế, trong siêu thị máy tính chỉ có một nhân viên nữ ngồi trông coi.
Nhân viên bán hàng nữ này đang nhàm chán dùng tay đập ruồi, nghe thấy ngoài cửa có người vào, biết là có khách tới cửa. Cô ta vội vàng nở nụ cười tượng trưng, còn chưa ngẩng đầu nhìn người tới là ai, cô ta đã dùng giọng ỏn ẻn chào mời: "Chào mừng quý khách, anh…"
Mới nói tới đó cô ta đã ngừng lại…
Nhân viên bán hàng nữ cứ tưởng vị khách vào là một người đàn ông trung niên thành công hoặc là một người đàn ông trung niên mặc đồ như ông chủ, nhưng ai ngờ lại là một cô bé khoảng mười mấy tuổi.
Nhân viên bán hàng nữ kia nhìn Vân Tiên đi tới, khí thế hừng hực vừa rồi hoàn toàn tắt ngúm.
Một cô bé mười mấy tuổi thì làm gì có tiền để mua máy tính? Không chừng cô bé này còn chưa từng chạm vào máy tính nữa.
Mà máy tính ở đây đều có giá hơn một vạn.
Kết hợp với cách ăn mặc của Vân Tiên, nhân viên bán hàng nữ kia lập tức nghĩ rằng người vào cửa hàng là một đứa nhà nghèo kiết xác chỉ vào xem mà không có tiền mua máy tính.
Vì vậy, cặp mông vừa nhấc lên kia tức khắc ngồi xuống lại.
Tất nhiên Vân Tiên đã chú ý tới thái độ của nhân viên bán hàng, cô cũng không để tâm mà đi thẳng về phía quầy hàng bày laptop.
Thấy Vân Tiên sắp đụng vào laptop, nhân viên bán hàng nữ ngồi không yên.
"Này này này, này, đừng đụng vào!" Nhân viên bán hàng nữ chạy tới, tay muốn đánh vào tay Vân Tiên, miệng lại nói với vẻ tự đắc: "Laptop này có kiểu dáng mới nhất, giá hơn ba vạn, em đừng đụng, đụng vào hư thì em có bồi thường nổi không?"
Ý trong lời chính là: Sao một nhóc con như em không ngoan ngoãn học tập trong trường mà lại chạy tới đây sờ loạn máy tính làm gì chứ!
Nếu làm hư thì cô nhóc có bồi thường nổi không.