Sau khi đạt được thỏa thuận, Vân Tiên lập tức về nhà làm bữa trưa cho Tần Y Nhu.
Cửa hàng, sớm muộn gì cô cũng phải làm, đương nhiên cũng sắp rồi!
Sau này cô còn phải đi một chuyến đến thành phố Long Môn, đồng thời phải ở thành phố Long Môn một thời gian mới có thể làm xong những việc này.
Sáng hôm sau, buổi sáng ngày thứ ba.
Vân Tiên đã dậy từ rất sớm. Đầu tiên, cô ra ngoài chạy bộ, tập luyện một vòng. Sau đó lấy ba lô của mình ra, bỏ thêm vài quyển sách bài tập rồi đi đến trường.
Cô chỉ xin nghỉ một ngày, cho nên hôm nay đương nhiên phải đi học.
Vừa tới cửa phòng học, cô đã thấy Lữ Phi Yến ngồi ở chỗ của cô ấy vẫy tay chào.
Bởi vì chưa tới thời gian tự học nên Lữ Phi Yến thấy Vân Tiên thì lập tức rời khỏi chỗ ngồi, chạy qua phía cô, vừa mở miệng đã hỏi: "Tiểu Tiên, sao hôm qua cậu không đi học? Thầy nói cậu bị bệnh nên xin nghỉ, giờ cậu khỏe chưa? Nếu khó chịu trong người sao cậu không nghỉ ngơi thêm một chút?"
Giọng nói của Lữ Phi Yến tràn đầy quan tâm khiến cho Vân Tiên sững sờ. Cô nhớ lại lý do hôm qua xin nghỉ với chủ nhiệm lớp là vì khó chịu trong người.
Nhưng cô không ngờ mình chỉ thuận miệng nói vậy lại làm cho Lữ Phi Yến lo lắng vô ích cả một ngày.
Vân Tiên cảm thấy trong lòng ấm áp, đáp lại Lữ Phi Yến: "Mình không sao đâu."
"Sức khỏe là tiền vốn để làm cách mạng đó! Từ giờ cậu phải chăm sóc bản thân thật tốt vào!" Hiển nhiên Lữ Phi Yến không biết trong nhà Vân Tiên xảy ra một loạt chuyện, cô ấy khoa tay múa chân nói.
"Ừm!" Vân Tiên gật đầu, đi cùng Lữ Phi Yến vào phòng học.
Nhưng Vân Tiên vừa bước vào thì phòng học vốn đang ồn ào lại nhanh chóng trở nên yên tĩnh.
"Nhìn kìa! Vân Tiên đi học lại kìa! Tôi còn tưởng cậu ta không dám đi học nữa chứ! Thứ Sáu tuần trước chính cậu ta đã đánh cho thiên kim Lâm Mộng Vũ của nhà hiệu trưởng vào bệnh viện. Xương sườn của Lâm Mộng Vũ còn gãy mất một cái đó!" Trong phòng học, có nam sinh tinh nghịch hét lên, vừa mở lời đã nói như thể hiểu rõ chuyện này như lòng bàn tay, cứ như cậu ta là nhân chứng lúc ấy vậy.
Lập tức có bạn học lên tiếng trả lời.
"Ồ, thật sao? Vân Tiên đột nhiên trở nên ngầu như vậy sao? Chậc, thật lợi hại! Ngay cả thiên kim nhà hiệu trưởng mà cũng dám đánh!"
"Vân Tiên này xong đời rồi…"
"Tự cậu ta tìm đường chết, còn có thể trách ai được?"
…
Thứ Sáu hôm đó không có ai biết những chuyện này, nhưng lâu dần sẽ có người dò la ra được, đồng thời đem đi buôn chuyện khắp nơi.
Thậm chí ngay trước mặt Vân Tiên mà bọn họ cũng không hề kiêng kị chút nào.
Vân Tiên nghe xong vẫn tỏ ra hờ hững, nhưng Lữ Phi Yến lại lập tức nổi giận.
"Tiểu Tiên, cậu đừng tức giận, bọn họ chỉ ăn ốc nói mò thôi!" Đầu tiên, Lữ Phi Yến an ủi Vân Tiên một câu, sau đó chạy vọt tới trước mặt đám người kia, giọng nói cũng lớn hơn: "Các cậu đừng nói lung tung nữa! Hôm đó là Lâm Mộng Vũ bắt nạt Tiểu Tiên trước, tôi có thể làm chứng!"
"Phì! Cậu làm chứng? Làm chứng cái gì? Có tác dụng sao? Lâm Mộng Vũ người ta là thiên kim của nhà hiệu trưởng đó!" Một nam sinh dáng vẻ du côn ngồi vắt chéo chân trên băng ghế cười ha hả nhìn Lữ Phi Yến, đáp lại mấy câu.
Tính cách Lữ Phi Yến cũng không kiên cường cho lắm, bị nói như vậy cũng chỉ biết tức giận, không biết nên cãi lại thế nào.
"Mọi người rảnh rỗi quá nhỉ?" Trong khi một đám người chỉ tay vào Vân Tiên hò hét ầm ĩ, những lời khó nghe liên tục vang lên thì Vân Tiên vẫn luôn im lặng bỗng thốt lên một câu.
"Hả?" Tất cả mọi người xung quanh đều ngây người, không phản ứng kịp.
"Rất buồn chán? Rất tẻ nhạt? Rất vô vị?" Vân Tiên hỏi liên tiếp ba câu, sau đó cười lạnh: "Nếu như phải thì mọi người tiếp tục nói chuyện đi, tôi không để ý đâu!"
Nói cách khác, nếu như bọn họ tiếp tục nói về đề tài này thì chứng tỏ bọn họ rất rảnh rỗi, rất buồn chán, rất tẻ nhạt, rất vô vị.