"Chị Tiên, giao cho em chị cứ yên tâm đi. Ha ha, em nhất định sẽ dạy dỗ cô ta trở nên ngoan ngoãn!" Thanh Dứu cười ha hả, sau đó thắt chặt dây thừng kéo Cố Niệm rời đi.
Thanh Dứu tới đây là để dẫn Cố Niệm đi.
Vân Tiên không có ý định giết Cố Niệm, cô muốn giữ cô ta lại.
Tuy rằng giữ Cố Niệm lại có chút mạo hiểm nhưng Vân Tiên cảm thấy mình có thể moi được chút gì đó từ cô ta. Cô có cảm giác Cố Niệm không phải là người đơn giản như vậy.
"Sư phụ… Tôi có thể hỏi cậu, đại lục Ngự Long mà các cậu vừa nói là nơi nào không?" Trương Thiệu Phong ngập ngừng một hồi rồi mới cất tiếng hỏi.
Vân Tiên nghe Trương Thiệu Phong hỏi, cô xoay người nheo mắt nhìn cậu ta, một lúc sau mới nói một câu mơ hồ: "Một nơi thế ngoại đào nguyên, tựa như tiên cảnh."
"Thật sự là có thế ngoại đào nguyên sao? Tôi còn tưởng Đào Uyên Minh bịa bừa ra nữa chứ!" Trương Thiệu Phong bỗng nhớ đến một bài văn mà mình đã từng học, ngạc nhiên nói.
"Có lẽ." Vân Tiên đáp nước đôi.