Thấy Vân Tiên bảo Trương Thiệu Phong mang cô gái đi đến bên vách núi, giáo viên và các học sinh không dám nói tiếng nào.
Dù sao Vân Tiên cũng là người trong quân đội, chuyện vừa rồi có khả năng dính dáng đến một số bí mật của quân đội, vì vậy không ai dám cùng đi.
Trương Kiện xách theo ba cái ba lô, cậu ta nghe lời vẫn đứng nguyên tại chỗ, không có ý định đi theo Vân Tiên và Trương Thiệu Phong.
Bên vách núi, Vân Tiên khoanh hai tay trước ngực, híp mắt nhìn cô gái trước mặt, trong đôi mắt lóe lên một tia sáng khác thường.
Vách núi không có bất kỳ ai, bởi vì đây là một vách núi dựng đứng, trông khá nguy hiểm nên không có ai dám đến bên này chơi.
Nếu không may rơi xuống sườn dốc thì quả thật không phải là chuyện đùa.
"Nói đi." Vân Tiên hơi nhíu mày mở miệng hỏi.
Cô gái kia đứng ở bên vách núi, dùng tay bịt lại miệng vết thương vẫn đang chảy máu trên cổ mình, mấp máy môi.