Vân Tiên nhớ là mình đã cất bộ đồ lót này vào ngăn tủ nhưng sau đó vì tò mò nên cô lại lấy nó ra.
Tuy cô không mặc nhưng lại không kiềm chế được mà nhìn thêm vài lần.
Sau đó, Tần Y Nhu gọi cô đi ăn cơm, cô vẫn chưa kịp cất nó vào tủ.
Vừa nãy, Vân Tiên còn cảm thấy kỳ lạ là sao Tư Dịch lại kéo cô vào phòng ngủ của cô.
Trước đây, anh đều kéo cô thẳng về phòng ngủ của anh.
Nhưng đến giờ thì cô đã biết ý của Tư Dịch…
Vừa mới nghĩ tới đây, đôi mắt đen láy của cô vẫn còn đang nhìn mông lung thì giọng của Tư Dịch lại vang lên trên đỉnh đầu: "Tiểu Tiên, em lại ngây người rồi."
Nói xong, hơi thở của Tư Dịch lại phả thẳng vào hõm cổ của cô, anh hơi cong môi lên, lời nói nhẹ nhàng vang lên: "Em như thế này thực sự rất đẹp."
Đẹp đến mức… Dường như anh muốn khắc Tiểu Tiên vào tận xương tủy của mình, để cả đời cô mãi mãi chỉ có thể là của anh!
Nhưng câu nói vế sau… Tư Dịch không nói ra!