Khi con hổ to lớn dũng mãnh nhào về phía Vân Tiên, xung quanh có không ít du khách đã hét lên:
"Ôi trời ơi! Cô bé này chết mất!"
"Chính nó tự đi nộp mạng, có thể trách ai chứ?"
"Chết cũng đáng, loại người ngu ngốc tự đi nộp mạng như thế là đáng đời."
Nhưng sau khi Vân Tiên ra tay giết được con hổ, tiếng nói của đám du khách này lập tức im bặt.
Ninh Lam Lam ngẩn người ra.
Đơn Tử Hào ngây ngốc.
Vạn Tư Dao - Người ban nãy đã có thái độ không tốt với Vân Tiên giờ cũng đã đờ người tại chỗ.
Đến cả Hàn Diệc Thần, Đường Kỳ Huyên, Tiêu Trí Minh cũng ngẩn người ra.
Khoảnh khắc máu phun ra, mọi người đều nhìn nhìn thấy khóe môi Vân Tiên mỉm cười.
Nụ cười ấy, giống như tử thần tới từ địa ngục.
Giống như… Cô chính là chúa tể rừng xanh, là chúa tể muôn loài vậy!
Giờ phút này, tất cả mọi người ở đây đều không dám tin vào hai mắt của mình.