"Em biết rồi mà anh, lần sau em sẽ chú ý." Lúc này nghe giọng của Vân Tiên có vẻ nũng nịu, mang đến cho người ta cảm giác không thể không cưng chiều.
Đương nhiên đó chỉ là cách nhìn của Tư Dịch.
Lúc này, Vân Tiên cũng đang cụp mắt nhìn xuống.
Năng lực điều tiết cảm xúc của Vân Tiên cũng không hề kém chút nào, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, sau đó nhìn Vân Dịch và lên tiếng: "Anh, hôm nay tới nhà sĩ quan Cát ăn cơm, lúc trước mẹ đã nói rồi, anh biết chưa?"
Giờ phút này, ngoại trừ gương mặt đỏ bừng ra thì bề ngoài của Vân Tiên gần như đã hoàn toàn khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Cũng không biết là cô che giấu quá tài tình hay là bản thân cô vốn đã như vậy rồi.
"Anh biết, mẹ đã gọi điện thoại cho anh rồi." Vân Dịch nói rồi vỗ vào túi quần, ra hiệu ở đó có một cái điện thoại di động.
Bây giờ Tần Y Nhu và Vân Dịch đã có điện thoại mà Vân Tiên mua, cho dù Vân Dịch ở trong trường thì cũng có thể thường xuyên liên lạc với Tần Y Nhu.