Vừa rồi, Pitt còn tỏ vẻ nói chuyện nghiêm túc với hiệu trưởng Trương trường Trung học Ngoại ngữ, còn không biết khiêm tốn nhận hết lời ca ngợi của thầy.
Vừa rồi Pitt vẫn đang lặng yên chìm đám trong sự phô trương, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Vân Tiên, hắn ta lập tức rơi vào cảnh rối rắm.
Pitt bị trật chân nhưng vẫn cố tỏ ra mình không quan tâm tới cái chân đang đau đớn kia. Hắn ta dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Vân Tiên, bộ dạng như thể đang lo Vân Tiên sẽ lao về phía mình.
Bên cạnh đó, Pitt vẫn nói chuyện với hiệu trưởng Trương: "Hiệu, hiệu trưởng Trương, tôi đi trước đã. Lần sau chúng ta bàn tiếp chuyện này nhé."
"Ấy, ngài Pitt…" Hiệu trưởng Trương vừa lên tiếng thì thấy Pitt đã quay người chạy về phía dãy lớp học.
Hiệu trưởng Trương hơi ngạc nhiên, ông ấy nhìn Pitt chạy về hướng dãy lớp, trong lòng càng cảm thấy nghi ngờ.
Ngài Pitt định rời đi sao lại chạy về phía dãy lớp học? Không phải là nên đi ngược lại về phía cổng trường sao?