Bị Vân Tiên phi dao sượt qua gò má một cách chuẩn xác, ba người nhà Lâm Gia Hào còn không hoảng, không sợ hay sao?
Cả nhà Lâm Gia Hào lập tức bị dọa đến mức mặt mũi tái nhợt, thậm chí quên luôn cả dự tính ban đầu của mình khi đến đây, sau đó cả ba người vắt chân lên cổ bỏ chạy.
Nhìn cả nhà Lâm Gia Hào bỏ đi, đến cả Tần Y Nhu cũng thấy nhẹ nhõm thở phào một hơi.
"Tiểu Trúc không sao chứ?" Lúc này Tần Y Nhu mới nhìn Vân Trúc, cất tiếng hỏi.
"Mẹ Tần, con không sao, không đau." Vân Trúc quay người lại, mỉm cười nhìn Tần Y Nhu và trả lời.
Đúng là một đứa bé biết nghe lời! Tần Y Nhu tự nhủ trong lòng.
Sau đó, ba đứa trẻ liền vây quanh Tuyết Ưng đòi kẹo mút.
Tuyết Ưng cũng không có ý kiến gì khi ba đứa bám lấy mình để đòi kẹo mút. Nhưng một câu "anh Vương Nhị", hai câu "anh Vương Nhị" là thế nào chứ?
Ai không biết còn cho là anh Vương Bát, anh ta khốn nạn(*) đến thế sao trời?