Cả đời này, Cát Quân Kiến chưa từng lo sợ như hôm nay. Lúc mới về nhà, nghe nói Tần Y Nhu mất tích, ông không kịp thay quân phục đã chạy vội ra ngoài tìm người.
Cảm giác tìm kiếm vô định trên đường phố lớn, nhưng không biết người mình muốn tìm đã đi đâu, cả đời này Cát Quân Kiến chưa từng trải qua.
Mà đây cũng là lần khiến ông cảm thấy sợ hãi nhất.
Thậm chí Cát Quân Kiến đã dự tính vi phạm quân luật, dùng cả công quyền để tìm người.
Cũng đúng lúc này thì điện thoại vang lên, là Vân Tiên gọi điện đến.
"Mẹ sẽ tỉnh lại nhanh thôi." Vân Tiên mím môi, đi xuống lầu.
"Ừ." Nghe thấy lời Vân Tiên nói, không chỉ Cát Quân Kiến thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngay cả Vân Dịch cũng vậy.
Đổng Nguyễn đã bắt đầu đi làm, bà không biết chuyện xảy ra ở đây, còn Tư Dịch cũng đã dẫn theo Mạc Sâm quay lại tổ chức Ám Hồn.
Lời Vân Tiên nói ra chính là câu nói khiến người ta an lòng nhất.