Câu nói này của Vân Tiên không phải là muốn đi, mà là sẽ đi.
Cô sẽ đến học trường quân sự ở thành phố Mẫn.
Khác biệt cơ bản nhất giữa muốn và sẽ ở chỗ:
Muốn là đề cập đến khả năng.
Sẽ là đã chắc chắn.
Bởi vậy, lúc nãy các học sinh vểnh tai lên nghe xem Vân Tiên muốn học ở trường nào đều ngây người.
Người ngồi ở phía bên trái Vân Tiên là một cậu bạn mập mạp tên Trương Kiện.
Lúc này, Trương Kiện đã nghe thấy lời Vân Tiên nói, cậu ta lập tức cười to một tràng "hi hi hi ha ha ha".
Các học sinh khác mới bừng tỉnh.
Và trên mặt ai nấy đều hiện rõ hai chữ "không tin".
Trương Kiện cười to xong, cậu ta cố nhịn nhưng vẫn không thể nhịn cười được. Cậu ta vừa cười vừa nói với Vân Tiên, cơ thể béo núc ních rung lên:
"Ha ha ha… Cậu muốn chọc tôi cười chết à! Vân Tiên, với cái cơ thể còm nhom này của cậu mà thi vào trường quân sự? Phụt, đừng để tôi cười rớt răng chứ, nơi như trường quân sự, ai người ta dám nhận cậu."