Mí mắt của Đới Thanh Thanh khẽ giật.
Diệp Khải mà lại xin lỗi mình ư?
Phải biết rằng ở trong trường, Diệp Khải luôn cầm đầu đám người bắt nạt cô. Đới Thanh Thanh thà tin là trời sập xuống cũng sẽ không tin Diệp Khải lại xin lỗi mình.
Ấy mà bây giờ, Diệp Khải thật sự đang xin lỗi cô sao?
Giờ phút này trong lòng Đới Thanh Thanh vô cùng vui vẻ nhưng vẫn giả vờ không thèm để ý đến đám người Diệp Khải, cô nói với Vân Tiên: "Vân Tiên, chúng ta không cần quan tâm đến họ, đi thôi, tôi dạy cậu trượt băng. Tôi dạy chắc chắn sẽ giỏi hơn mấy người này!"
Vân Tiên khẽ "ừm" một tiếng. Trên thực tế cô cũng không muốn động chạm với đám người Diệp Khải.
"Thanh Thanh, Diệp Khải mời các cậu chơi chung, hiếm khi chúng ta mới mới gặp nhau một lần, đừng từ chối nữa, cùng chơi đi." Trong lòng Cao Mỹ Hàm hận không thể băm Vân Tiên ra thành ngàn mảnh nhưng cô ta lại không thể không sắm vai người đẹp "thánh thiện" của mình.