Tần Y Nhu đặt đĩa dưa vàng lên bàn làm bằng kính trước xô pha trong phòng khách, sau đó bà nói: "Dưa vàng mới bổ đó, hôm nay nhìn thấy có một cụ bán ở chợ nói là của nhà tự trồng, vừa tươi vừa sạch, mọi người nếm thử xem!"
Vân Tiên dùng tăm cắm một miếng dưa vàng đưa lên miệng cẩn thận nhấm nháp.
Tư Dịch tiện tay giật luôn cái tăm mà cô đã dùng, cũng học theo cắm vào một miếng dưa vàng rất nhỏ rồi cho vào miệng, nhẹ nhàng nhai.
Anh hơi nhếch miệng, thấy Vân Tiên trừng mắt tức giận nhìn mình, anh cảm thấy tim mình giống như được rót mật, lại cong khóe miệng lên bình phẩm: "Dưa ngon thật."
Tần Y Nhu không nhìn thấy cảnh Tư Dịch giật lấy tăm của Vân Tiên nhưng Cát Quân Kiến thì nhìn thấy.
Ông chỉ ngẩng đầu lên cười chứ không nói toạc ra.
Đối với Cát Quân Kiến, tình cảm của bọn trẻ cứ để bản thân chúng vun đắp.