Trong lúc ngạc nhiên sửng sốt, Tả Lâm Vĩ nhìn Vân Tiên, ông hít sâu mấy hơi, sau đó hỏi: "Bạn nhỏ này, xin hỏi cháu là?"
Một chữ "là" này kéo dài rất lâu, đủ để thấy rõ sự ngạc nhiên của ông.
Mọi người ở đây nghe Tả Lâm Vĩ nói vậy, đều nhìn chằm chằm vào Vân Tiên, như thể muốn nhìn cho thủng một lỗ lớn trên người cô vậy.
Vân Tiên chỉ khẽ mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hoàn mỹ không khuyết điểm của cô nhanh chóng nở một nụ cười xán lạn, cô trả lời Tả Lâm Vĩ: "Cháu là Vân Tiên, trước đó không phải Trương Thiệu Phong từng nói rồi sao?"
Lời của Vân Tiên khiến Tả Lâm Vĩ chau mày.
Tất nhiên Tả Lâm Vĩ không hề nghĩ sẽ nghe được thân phận thật của Vân Tiên từ chỗ cô. Suy cho cùng ở đây nhiều người như vậy, cho dù Vân Tiên có nói thì cũng không thể nói trước mặt nhiều người như thế.
Đương nhiên sau khi Vân Tiên nói xong, rất nhiều người ở đây đều cảm thấy chẳng có gì thú vị.