Lời nói đầy hùng hồn của Vân Trúc khiến Tần Y Nhu nghe xong chỉ biết ngẩn người ra.
Vân Tiên thật sự muốn đỡ trán, thở đài.
Vân Trúc hoàn toàn không biết mình nói sai cái gì mà ngược lại còn mạnh mẽ "mách lẻo": "Mẹ Tần, anh Tư Dịch hư quá!"
Nói xong, Vân Trúc còn giãy khỏi cái ôm của Tư Dịch, chạy tới trước mặt Vân Tiên, duỗi cánh tay nhỏ bé ra, nắm tay cô, gương mặt bụ bẫm nhìn Vân Tiên nói: "Chị ơi, chị có đau không? Anh Tư Dịch hư quá! Em đánh anh ấy giùm chị nhé!"
Nói xong, Vân Trúc lại chạy tới trước mặt Tư Dịch, bàn tay nhỏ bé vươn ra vỗ một cái lên tay áo anh, sau đó cậu bé lại huỳnh huỵch chạy về trước mặt Vân Tiên nói: "Ha ha, chị ơi, anh Tư Dịch bị Tiểu Trúc đánh một cái rồi, chị không đau nữa nhé!"
Nói xong, cậu bé nở nụ cười đầy xán lạn.
Tần Y Nhu vẫn đang đứng ở cửa, lúc này đã hoàn toàn đờ người.