"Nếu không phải do hồi nhỏ nó mải chơi, một mực đòi chạy ra ngoài thì sao có thể bị bọn buôn người bắt cóc được? Mẹ của chúng ta có thể ra đi bất hạnh như vậy sao? Anh, sao anh lại vì nó mà mắng em chứ?" Lưu Kỳ nổi giận lườm Thanh Dứu một cái rồi mới nghiến răng nói với Lưu Tử Vân.
Những vết thương trên tay và vùng lưng của Thanh Dứu chẳng thể chứng tỏ được điều gì.
Thậm chí những người có mặt ở đây càng không bao giờ nghĩ đến chuyện những thương tích ấy của Thanh Dứu có nguồn gốc từ những trận chém giết, hoặc những nhiệm vụ khi cô làm sát thủ.
Thôn La chỉ có vài trăm hộ gia đình, số nhân khẩu trong thôn cũng không đông đúc gì.
Vả lại, người trong thôn muốn đi đến thành phố Tân một chuyến là một việc rất khó. Nhất là vào những năm 90, mặc dù phương tiện giao thông đang từng bước thay đổi, xe chạy từ nông thôn lên thành phố cũng đã có rồi.
Nhưng để đi từ thôn La đến thành phố Tân hoặc đi đến một nơi xa nào đó, không có tiền thì sao mà đi được chứ?