Vân Trúc mừng rỡ, nhấc đôi chân ngắn tung tăng chạy ra cửa.
Nghe tiếng, Trương Mai Hoa mới từ cửa lớn vào không nhịn được mà chuyển mắt qua nhìn.
Vân Tiên cũng ngước mắt, chỉ thấy trong ánh nắng sớm mùa đông dìu dịu, một bóng người cao lớn xuất hiện.
Vân Tiên mím môi, nở một nụ cười rạng rỡ, cũng đi theo Vân Trúc về phía bên kia.
Lúc này, Vân Trúc đã bổ nhào vào lòng Tư Dịch.
"Anh Tư Dịch!" Vân Trúc kích động gọi một tiếng, cả thân thể nhỏ bé nằm trong lòng Tư Dịch.
"Ừ!" Một giọng nói trầm ấm truyền xuống, Tư Dịch giơ tay xoa đầu Vân Trúc, mắt anh lại nhìn chằm chằm vào Vân Tiên đang cất bước về phía mình.
"A Dịch, cháu đến rồi à? Mau vào đây ngồi đi!" Tần Y Nhu nhìn lên, thấy anh thì lập tức gọi.
Không đợi Vân Tiên kịp chạy tới trước mặt Tư Dịch, Trương Mai Hoa đứng ở cửa lớn cách đó không xa thấy cảnh này thì không khỏi cười lớn: "A Dịch tới tìm Tiểu Tiên đấy hả, mau vào nhà đi! Uống miếng nước trước đã!"