"Xử hết bọn chúng." Câu nói của Vân Tiên một lần nữa dấy lên sự hoang mang của mọi người.
"Xử ai? Xử tổ chức Liệt Hỏa? Ý của cô là muốn đám người chúng ta đấu với tổ chức Liệt Hỏa?" Cát Quân Kiến còn chưa đáp lại, Ngải Quốc Huân đã nhanh chóng hét lớn bằng một chất giọng cao vút, hơn nữa, trong đấy còn có chút thanh âm run run.
"Tổ chức Liệt Hỏa là tổ chức sát thủ quốc tế, đến ngay cả lực lượng nòng cốt của cảnh sát hình sự quốc tế còn chẳng làm gì được, cô lại muốn bộ đội của tỉnh F đấu với bọn chúng? Có phải các người muốn làm ngư ông đắc lợi đúng không? Cát Quân Kiến, quản chặt người của ông vào. Dù sao tôi cũng chỉ có một câu, bộ đội tỉnh F nhất định không nhúng tay vào chuyện này!"
Giọng nói của Ngải Quốc Huân như một khẩu súng thần công dời mục tiêu từ Vân Tiên chuyển sang Cát Quân Kiến, lời nói cứ thế mà bắn ra.
Rất rõ ràng, Ngải Quốc Huân coi những lời Vân Tiên nói ra đều bắt nguồn từ Cát Quân Kiến, do Cát Quân Kiến xúi giục cô nói vậy.