Ngải Quốc Huân vừa rút súng ra, ngay cả cảnh sát Bao nhìn thấy cũng không nhịn được nhíu mày.
Cảnh sát nhân dân thường không được trang bị súng ngắn, mà Ngải Quốc Huân là đội trưởng lính đặc chủng cấp cao, có quyền mang theo súng ngắn.
Nhưng, cho dù Ngải Quốc Huân có quyền mang theo súng ngắn đi nữa, ông ta cũng tuyệt đối không có quyền chĩa họng súng về phía Vân Tiên.
Tuy rằng Vân Tiên cũng là lính đặc chủng cấp cao, nhưng nói thế nào cô vẫn là một thiếu nữ mười lăm tuổi!
Cho dù Vân Tiên thật sự bị côn đồ khống chế thì Ngải Quốc Huân cũng không có quyền nhắm họng súng vào Vân Tiên!
Cho nên, hành động này của Ngải Quốc Huân khiến rất nhiều cảnh sát xung quanh nhìn thấy đều không nhịn được mà cau chặt mày.
"Ngải Quốc Huân, ông làm gì thế!?" Cát Quân Kiến thấy Ngải Quốc Huân chĩa họng súng vào Vân Tiên, ông liền cau chặt mày, sau đó đi tới bịt họng súng trong tay Ngải Quốc Huân lại, không để họng súng nhằm vào Vân Tiên.