Hôm nay Trương Tuấn dẫn người tới vây lấy đám người Văn Thụy là để xem thử thành viên nữ mới gia nhập của đội bóng rổ bọn họ giỏi cỡ nào.
Cậu ta cho rằng đó sẽ là một cô gái to con hoặc có sức lực mạnh nên mới được mời tham gia đội bóng.
Kết quả không ngờ lại là một nữ sinh có cánh tay, bắp chân gầy yếu như vậy.
Vì vậy, khi Trương Tuấn trông thấy Vân Tiên, cậu ta không nhịn được mà mỉa mai khiêu khích.
Một cô gái gầy còm yếu ớt thế này thì đánh bóng rổ gì chứ?
"Trương Tuấn. Cậu đừng kiếm chuyện, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí với cậu." Vũ Khuê siết chặt nắm đấm, nếu không phải có Lý Hưởng Dịch bên cạnh kéo lại, chàng trai này đã đánh nhau với Trương Tuấn rồi.
"Hừ hừ!" Hành động đó của cậu ta khiến Trương Tuấn hừ một tiếng bực bội.
"Được rồi, hôm nay tôi cũng không nhiều lời với mấy cậu nữa, chúng ta cứ thể hiện bản lĩnh của mình trên sân đấu đi!" Trương Tuấn hừ giọng mũi một tiếng kỳ quái, không kiềm được mà ngạo mạn hất cằm, liếc mắt nhìn đám người Vân Tiên.
"Đây là lời mày nói đấy họ Trương, đến lúc đó mày đừng quỵt nợ!" Vũ Khuê vừa nghe xong lời này liền siết nắm tay.
Thật ra đám người Văn Thụy, Vũ Khuê, Lý Hưởng Dịch đã nghe hiểu ý của Trương Tuấn, cậu ta xem thường Vân Tiên. Nhưng không ai biện bạch cho cô.
Bởi vì, hiện tại, Vân Tiên chính là át chủ bài của đội bóng rổ. Phần trình diễn của át chủ bài tất nhiên phải dành cho thời điểm quan trọng nhất.
Hừ, Trương Tuấn cứ việc đắc ý đi, cậu ta chẳng đắc ý được bao lâu đâu.
"Các anh em, chúng ta đi thôi!" Trương Tuấn cho rằng bên kia bị Vân Tiên "liên lụy" thì bên mình thắng chắc. Vì vậy, cậu ta kêu gọi những người bên mình một tiếng, nhóm người kia xoay lưng, vênh váo rời khỏi quán bar.
"Đừng để ý tới họ! Mấy thằng ranh con, cứ để họ đắc ý vài ngày đi!" Vũ Khuê nhổ nước bọt về phía đám người Trương Tuấn rồi nói.
Từ nãy tới giờ, Vân Tiên chưa nói lời nào, cô chỉ yên lặng nhìn, môi cong lên thành nụ cười.
Dường như sự xuất hiện của đám người Trương Tuấn cũng không khiến các đội viên đội bóng rổ bọn họ không vui.
Ngược lại, bọn họ lại càng hăng hái sôi nổi hơn.
Họ đã được thấy tài năng của Vân Tiên. Trông Vân Tiên có vẻ gầy còm yếu ớt nhưng khi cô ném bóng, trái bóng vẫn rơi vào trong rổ dù cách xa tới tận ba, bốn mươi mét.
Đây là chuyện không phải ai cũng làm được.
Vì vậy, ngoại trừ sự nhiệt huyết đối với trận bóng, mọi người cũng đang rất mong chờ được xem.
Vào phòng riêng của quán bar rock, bên tai cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Vân Tiên ngồi trong phòng riêng của quán, tư thế lười nhác lại lộ ra vẻ đẹp khiến người ta hít thở không thông.
Tuy nói bữa liên hoan hôm nay là để chào mừng Vân Tiên gia nhập đội bóng rổ, nhưng mục đích thật sự là để mọi người tụ tập, tụ hội với nhau, đơn giản vậy thôi.
Để khuấy động không khí, Văn Thụy còn bảo phục vụ đưa lên vài chai rượu quý, hơn nữa, cậu trai này còn rất chu đáo, lo là nữ sinh không uống được rượu nên gọi cho Vân Tiên một ly nước cam.
Phục vụ nhanh chóng mang đồ lên, Văn Thụy đặt nước cam trước mặt Vân Tiên rồi bảo: "Cậu là con gái, uống cái này đi!"
Vân Tiên không nhận ly nước cam mà nhìn Văn Thụy, cười nói: "Nếu là để vui vẻ thì sao tôi có thể làm mọi người mất hứng được? Rượu này tôi sẽ uống!"
Hơn nữa, cô còn là người có thể chất nghìn chén không say.
Văn Thụy ngẩn ra.
Cậu ta cho rằng đa số nữ sinh sẽ không uống rượu, không thì uống rượu vào sẽ say. Vì thế cậu ta mới gọi nước trái cây cho Vân Tiên, không ngờ Vân Tiên lại muốn uống rượu.
Nếu Vân Tiên đã nói như vậy, cậu ta cũng không úp mở mà rót cho cô một ly.
Mọi người nhìn Vân Tiên cầm ly rượu lên, đưa lên mũi ngửi thử, khẽ nói: "Rượu vang Lafite năm 82."
Sau đó, cô uống một ngụm, mím môi bảo: "Hương vị không tệ!"
Mọi người trong phòng đều sửng sốt, ngay cả phục vụ đứng một bên cũng ngẩn người một hồi.
Đây thật sự là rượu vang Lafite năm 82.
Nhưng sao Vân Tiên biết đây là rượu vang Lafite năm 82? Chẳng lẽ cô chỉ ngửi một cái là đã nhận ra.