"Ừ!" Vân Tiên gật đầu.
Dù Thanh Dứu thuộc tầng lớp lãnh đạo của đoàn lính đánh thuê Cổ Sát nhưng cô ấy không phải trẻ mồ côi. Lúc trước, Thanh Dứu theo Xà Tích để học tập thuật dùng độc, sau đó cô ấy mới được Xà Tích sắp xếp đi theo cô.
Hơn nữa, Thanh Dứu được dẫn về tổ chứ khi còn bé nhưng khi đó cô ấy đã có ký ức rồi.
Cho đến sau khi Thanh Dứu đi theo cô, cô ấy cũng đã có năng lực, lại dùng thêm chút thủ đoạn, muốn tìm được ba mẹ ruột của mình cũng không phải là việc gì quá khó.
Nếu như không phải vì chuyện trong quân đội, Vân Tiên đã tới nhà Thanh Dứu chúc Tết từ lâu.
Vân Tiên nói xong, Vân Dịch cũng không hỏi gì nữa.
Hai người im lặng ngắm ánh trăng sáng trên bầu trời một hồi lâu.
"Anh, em đi ngủ trước nhé!" Vân Tiên đột nhiên mấp máy môi nói, rồi chớp đôi mắt đẹp với Vân Dịch: "Ngày mai em còn phải dậy sớm."
"Ừ! Anh cũng quay về phòng ngủ đây." Vân Dịch gật đầu rồi anh và Vân Tiên lần lượt về phòng của mình.