"Không sao! Không sao! Ha ha!" Cát Quân Kiến cũng thoải mái cười to.
Sau đó, vì không để Tần Y Nhu cảm thấy mình chỉ trả lời qua loa, ông thở dài một hơi nói:
"Chị đừng nghĩ tôi cao sang như vậy, người xuất thân từ lính đặc chủng như chúng tôi thì có chỗ nào mà chưa từng ngủ đâu? Khi chấp hành nhiệm vụ dã chiến, làm gì có giường lớn để ngủ? Toàn lấy trời làm màn, đất làm chiếu cả thôi! Ha ha, tôi đã quen những khi thế này rồi."
Mục đích của Cát Quân Kiến khi nói ra lời này không phải muốn làm Tần Y Nhu đồng cảm với mình mà là đang nhắn nhủ một điều: Tôi không phải là kiểu người được cưng chiều từ nhỏ, tất nhiên sẽ không vì chỗ ngủ đơn sơ mà chê bai.
"Sĩ quan Cát anh cũng là người có chuyện xưa." Tần Y Nhu mỉm cười, biểu cảm trên mặt cũng không còn vẻ gượng gạo như lúc đầu.
Cát Quân Kiến bình dị, gần gũi nên Tần Y Nhu cũng không còn cảm thấy áp lực nữa.