Thông qua cửa sổ căn phòng nhìn ra xa, ở một vị trí trên cao, một tay súng bắn tỉa mặc đồ đen bó sát đang cầm súng. Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn nhìn cơ thể nhỏ gầy của Vân Tiên đang lao ra.
Một đứa tự nộp mạng!
Đồng tử tay súng co lại. Hắn cười nham hiểm, gác vững cây súng trong tay, nhắm chuẩn vào vị trí Vân Tiên.
"Vụt vụt vụt!"
Ba phát liên tiếp, ba viên đạn từ trên cao bay nhanh tới vị trí của Vân Tiên.
Tốc độ của viên đạn không phải là thứ mà mắt thường của con người có thể nhìn rõ được, nhưng điều đó không thể làm khó Vân Tiên.
"Tiểu Tiên!"
Vân Dịch thấy vậy, chẳng nghĩ ngợi nhiều bèn lao ra bảo vệ em gái mình. Cuối cùng anh vẫn bị Hứa Hách Triết giữ chặt lại.
Thực ra, Hứa Hách Triết cũng muốn lao ra. Dù sao thì chuyện này cũng đều do anh ta. Nhưng nhìn kỹ năng linh hoạt và nhạy bén của Vân Tiên, nghĩ tới việc vừa rồi có Vân Tiên ra tay bọn họ mới thoát khỏi màn bắn tỉa thứ nhất thì anh ta lại do dự.
Nếu Vân Tiên không có năng lực thì sao có thể cảm nhận được viên đạn một cách nhạy bén và còn kéo bọn họ né tránh được?
Nếu là anh ta, chỉ cần bị lộ trong tầm ngắm của tay súng bắn tỉa, e rằng đến thời gian giãy giụa còn chẳng có đã bị bắn chết!
Chính vì vậy, kể cả anh ta hay Vân Dịch xuất hiện đều sẽ trở thành gánh nặng cho Vân Tiên.
Phía bên này, Vân Tiên nghênh tiếp ba viên đạn, không hề lùi lại. Cô nắm chặt khẩu súng trong tay, lăn trên mặt đất, né được loạt đạn thứ nhất. Cô đứng lên tiếp tục tiến lại gần bên cửa sổ cho tới khi hoàn toàn lộ ra dưới tầm ngắm của tay súng bắn tỉa.
Theo lý thuyết thì như này càng tiện cho tay súng giết chết cô.
Nhưng kết quả có thật sự như vậy không?
Lẽ nào cô không sợ chết sao? Hay là cô đã nắm chắc cơ hội?
Hứa Hách Triết nhíu mày.
Vân Dịch nhìn ba viên đạn một lần nữa sượt qua người em gái Vân Tiên của mình, ghim vào mặt đất tạo thành ba lỗ lớn. Anh lo lắng tới mức tim như muốn ngừng đập.
Nhưng điều khiến Vân Dịch kinh ngạc hơn chính là Tiểu Tiên đã tránh được lần bắn này! Đây là đợt càn quét của một tay súng bắn tỉa đó, không phải trò chơi trẻ con đâu!
"M* kiếp!"
Tay súng bắn tỉa trốn kỹ không khỏi văng tục khi thấy Vân Tiên tránh được phát bắn của hắn một cách dễ dàng. Hơn nữa còn liều mạng đứng vào vị trí mà mà hắn dễ bắn trúng cô nhất.
Con bé này chắc chưa đủ mười tám tuổi nhỉ! Vậy mà né được phát bắn tỉa của hắn!
Quan trọng hơn, cô còn dám lộ diện trong tầm mắt của hắn. Cô đang ám chỉ hắn không giết chết được cô sao?
Tay súng bắn tỉa tức giận, hắn lại điều chỉnh tiêu điểm, ngón trỏ đặt lên cò súng, chuẩn bị kết liễu Vân Tiên.
"Viu!"
Một âm thanh quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn vang lên. Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn cô gái đứng bên cửa sổ thu súng lại, hơn nữa còn nhìn hắn mỉm cười giảo hoạt.
"Rầm" một tiếng. Một giây sau, tay súng bắn tỉa đã ngã rầm ra đất, bị bắn bể đầu bỏ mạng.
Vân Tiên chỉ dùng một phát bắn đã giết chết được tay súng bắn tỉa!
Hứa Hách Triết nấp trong bóng tối, nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng vừa rồi.
Anh ta đè xuống sự kinh hãi trong lòng mình, cả cơ thể bắt đầu run rẩy đầy khiếp sợ.
Vừa rồi anh ta không hề nhìn nhầm!
Một phát súng. Vân Tiên giơ tay giết chết tay súng bắn tỉa ở phía xa chỉ bằng một phát súng.
Cô đã giết ngược lại tay súng bắn tỉa ở trên cao. Chuyện không thể tưởng tượng như thế này, Hứa Hách Triết có thể đảm bảo trước đó anh ta chưa từng nghe qua.
"Pằng, trúng đầu."
Vân Tiên hạ súng xuống, mím môi, nhếch miệng nở một nụ cười quái dị.
Cô hoàn toàn không sợ hãi sau khi giết người.
Mà ngược lại, Hứa Hách Triết và Vân Dịch lại nhận ra sự tự nhiên trong biểu cảm của Vân Tiên, giống như con người cô vốn là như vậy.
Vân Dịch thở phào nhẹ nhõm khi thấy Vân Tiên không sao, nhưng anh cũng hơi chau mày.
Một Tiểu Tiên tàn nhẫn như vậy có còn là em gái trước kia của anh không?