Lời nói của Vân Tiên giống như chiếc dùi cui đánh thẳng vào Trương Chích Danh. Hắn ta há miệng, ngây ngốc nhìn cô, nhưng đến cuối cùng vẫn không nói được lời nào.
Nhưng hễ cứ nhắc đến chuyện của con trai, Trương Chích Danh lại yên tĩnh hẳn.
"Chuyện cũng đã rồi, ông nghĩ dùng chút sức lực cỏn con của mình làm mưa làm gió là con trai của ông có thể sống lại sao?" Lời Vân Tiên nói ra như đâm thẳng vào tâm can của Trương Chích Danh.
Nhưng cô không dừng ở đó mà tiếp tục nói, giọng điệu còn kèm chút lạnh lùng khiến người khác phải rùng mình: "Ông đang ảo tưởng đấy."
"Mày dám ăn nói như thế à? Mày..." Ông của Trương Khâm nổi giận, ông ta quay đầu muốn đi tìm cái cuốc yêu dấu của mình để giết chết Vân Tiên đang đứng trước mặt nhưng bị Trương Chích Danh ngăn lại.
Trương Chích Danh nhìn Vân Tiên, tâm trạng có vẻ ổn định lại một chút, hắn ta nhíu mày nhìn Vân Tiên: "Cô nói tiếp đi."