Vân Tiên bỏ lại Vân Dịch và Thanh Dứu đang đỏ mặt, gương mặt trắng nõn hồng nhuận không thể miêu tả bằng lời.
Sau khi chắc chắn Vân Tiên đã thật sự rời đi, Thanh Dứu mới kịp phản ứng. Cô ấy giơ tay đẩy Vân Dịch một cái, lẩm bẩm nói: "Vừa rồi anh làm gì tôi thế…? Còn để chị Tiên nhìn thấy nữa!" Thanh Dứu thở hổn hển đẩy Vân Dịch ra, sau đó cô ấy chu miệng, xoay lưng về phía anh, cũng không xem Anh Em Hồ Lô đang chiếu trên ti vi nữa.
"Tôi, tôi chỉ bất cẩn trượt chân, không ngờ lại bổ nhào lên người em." Vân Dịch sờ mũi, lúng túng giải thích, đồng thời cũng cảm thấy hơi khó nói.
"Hừ, tôi mặc kệ anh đấy! Anh đi đi, nếu lần sau còn để chị Tiên nhìn thấy, tôi không còn mặt mũi nào gặp chị ấy nữa đâu." Thanh Dứu xoay người, bàn tay nhỏ bé đánh một cái lên người Vân Dịch với lực không nặng không nhẹ.
Nhưng Vân Dịch nghe vào tai lại giống như giọng điệu một cô gái đang nhõng nhẽo.