"Ôi chao, bà cô của tôi ơi, bảo sao sáng giờ mắt tôi cứ nháy mãi! Lúc này cô tới tìm tôi làm gì thế? Trời ạ! Không phải cô lại muốn mang bảo bối mà tôi vất vả lắm mới trộm được đi đấy chứ?"
Trở lại hiện thực, Pitt ôm ngực một cách khoa trương, hắn ta nhìn Vân Tiên mà như gặp phải đại ma đầu, hô lên với cô.
Đám người Lưu Thế Doãn ở một bên thấy thế, lại càng kinh ngạc hơn.
Từ ngôn ngữ và hành động của Vân Tiên và Pitt, dường như hai người bọn họ rất quen thân với nhau?
Sau đó bọn họ lại nghe thấy Vân Tiên mấp máy đôi môi đỏ mọng, mỉm cười rồi chìa tay ra: "Đoán không sai, tự anh ngoan ngoãn nộp ra đây."
Pitt rụt tay, bày ra bộ dạng như sắp chết tới nơi, sau đó bịt kín miệng túi của mình lại: "Cô muốn lấy thật à? Không thể thương lượng được sao?"
"Không." Đôi mắt sâu thẳm của Vân Tiên cũng lóe lên, cô đáp lại với vẻ không cho phép phản bác.