Trong nháy mắt khi Vân Tiên không để ý, Vân Dịch đã nắm được cổ áo của Tư Dịch, cô giật mình, nóng lòng lên tiếng: "Anh, anh ấy không làm vậy đâu!"
"Tiểu Tiên, em nói thật cho anh biết, anh ta có ức hiếp em không? Nếu như anh ta động đến em, anh nhất định sẽ không khách khí với anh ta đâu!" Vân Dịch nổi điên lên, bàn tay tóm cổ áo Tư Dịch ngày một siết mạnh hơn.
Tư Dịch thì ngược lại, anh hoàn toàn không có ý muốn đánh nhau với Vân Dịch.
Vân Tiên biết rằng, nếu Tư Dịch thực sự muốn ra tay thì Vân Dịch đừng hòng động được vào anh, dù chỉ là cổ áo.
"Thật sự không có! Là tự em tình nguyện mà." Vân Tiên lắc đầu nguầy nguậy với Vân Dịch, sau đó để trấn an anh, cô tiếp tục: "Anh, em mạnh mẽ thế này, sao có thể bị người ta ức hiếp được?"
Những lời này của Vân Tiên có hơi khoa trương một chút. Tuy rằng cô rất mạnh mẽ, thế nhưng cũng không là gì so với Tư Dịch.