Ngay lúc này, Tống Sam Sam không thể nói được câu nào nữa, sắc mặt không khác gì đưa đám.
Vừa rồi, sau khi bị Vân Tiên trói lại, Tống Sam Sam được người khác cởi áo cho, cô ta nghiến răng, một mực muốn trả thù.
Mà trong đám người của cô ta có một kẻ đã tiện tay nhặt chiếc áo Vân Tiên đã mặc lên.
Dù sao bọn họ cũng đến từ vùng thôn quê nghèo khó tới đây, gia đình của cô gái nhặt chiếc áo lông của Vân Tiên lên quanh năm suốt tháng ăn không no, mặc không ấm. Cô ta thấy Vân Tiên không cần đến chiếc áo khoác ấy nữa, bèn nhặt lên mang theo mình.
Một chiếc áo tốt như vậy lại không cần nữa thì thật lãng phí!
Sau khi Tống Sam Sam được cởi trói chỉ một lòng một dạ muốn trả thù Vân Tiên, cho nên không hề chú ý, cứ chăm chăm đưa đám người của mình đi tới gây sự.
Thật không ngờ rằng, sơ suất này lại trở thành chứng cớ vạch trần cô ta.
"Tôi... tôi..." Tống Sam Sam chỉ lặp đi lặp lại một chữ, đến mở miệng nói một câu cũng không nổi.