Có lẽ vì được nuông chiều từ bé, Vương Bá chẳng những không sợ hãi lùi bước mà còn đứng sau lưng mẹ lớn giọng hét Vân Tiên: "Tôi không nói bậy. Hừ, là Vân Trúc đẩy tôi! Nó chính là một thằng thần kinh!"
Nói xong, Vương Bá giơ ngón tay mập mạp của nó chỉ về phía Vân Trúc, tiếp tục vừa mắng vừa hãm hại: "Tôi còn nghe nói Vân Trúc là thằng con rơi không có ba. Hừ hừ, hôm nay tôi mang kẹo đi học, là nó đẩy tôi từ đằng sau còn cướp kẹo của tôi, tôi…"
"Bốp!" Vân Tiên bước lên, cô không hề kiêng kị việc Vương Bá chỉ là một học sinh tiểu học mà giơ tay cho tát cho nhóc ta một bạt tai đau điếng.
Những lời "không có ba" này đã tàn nhẫn đâm vào trái tim Vân Trúc. Mặc dù Vân Trúc vẫn quật cường, không để nước mắt rơi nhưng khóe mi đã đỏ lựng.
Kiếp trước lúc Vân Tiên tìm thấy Vân Trúc, ba mẹ của hai người đã chết từ lâu. Khi đó Vân Trúc chính là một đứa trẻ mồ côi, lúc nào cũng bị ăn hiếp.