Mấy người nấp trong bóng tối lòng hoảng hốt, rõ ràng là không nghĩ tới Vân Tiên có thể dễ dàng phát hiện ra bọn họ.
Nhưng mấy người này cũng không nấp nữa, lập tức tất cả đều bước ra.
Vân Tiên liếc mắt có thể nhìn ra trong đám côn đồ kia, người có dáng dấp gầy cao thấy rõ so với đám con trai kia là Mộc Tương.
Là cô ta? Vân Tiên nhíu mắt.
"Hừm hừm, Vân Tiên, không ngờ phải không? Ban sáng cô dám nói tôi như vậy, hôm nay không dạy cô một bài học, thì tôi không mang họ Mộc nữa!" Mộc Tương hai tay chống nạnh, nhìn khuôn mặt xinh đẹp hút hồn của Vân Tiên, lại càng thêm đố kỵ.
Mộc Tương quay đầu nói với thanh niên khoảng ba mươi tuổi bên cạnh, cả người cô ta như sắp dán lên người thanh niên kia: "Anh Hổ, là nó, ban sáng nó ức hiếp em, anh Hổ, anh phải trả thù cho em gái Tương của anh đấy!"
Vừa nghe thấy Mộc Tương tự xưng là "em gái Tương", Vân Tiên nổi da gà suýt rơi đầy đất. Hai tay cô khoanh trước ngực, muốn xem xem mấy người này định đối phó với cô thế nào.
Người thanh niên được gọi là anh Hổ ôm trọn Mộc Tương, một cánh tay to béo vỗ vào mông Mộc Tương hai phát, gian giảo cười nói, "Tất cả đều theo em theo em hết, hôm nay em muốn làm thế nào thì làm thế đó!"
Đạt được lời hứa của anh Hổ, Mộc Tương càng phách lối hất cằm liếc mắt nhìn Vân Tiên.
Anh Hổ là người của chợ đen ngầm trong thị trấn Tân Giang. Những nơi khác không nhắc đến, nhưng ở thị trấn Tân Giang này, hắn ta là nhân vật có tiếng nói số một.
Thân phận của hắn ta là anh em của trùm chợ đen ngầm thành phố Long Môn.
"Thật không!" Mộc Tương giả vờ nũng nịu nói với anh Hổ một câu, sau đó lại đổi ánh nhìn sang Vân Tiên. Cô ta hung tợn nói, "Vậy em muốn hủy đi sự trong trắng của nó. Bình thường nó rất phách lối, vác cái bộ dạng đó ngày ngày quyến rũ nam sinh trong trường em. Anh Hổ, anh để cho anh em của anh luân phiên chơi với nó, xem sau này nó còn phách lối được không!"
Mộc Tương này lòng dạ còn độc ác hơn cả Lâm Mộng Vũ.
Vân Tiên lập tức lạnh lùng nhếch môi.
Nếu như hôm nay cô chỉ là một cô gái bình thường thì có lẽ đã thực sự để tùy theo ý của Mộc Tương.
Hủy đi sự trong trắng. Một cô nữ sinh trung học bình thường mất đi sự trong trắng chắc cả đời sẽ sống trong ám ảnh, còn phải chịu đựng ánh mắt dị nghị của những người xung quanh, cuộc đời coi như bị hủy.
Nhưng đáng tiếc, Vân Tiên cô không phải người bình thường.
Kế hoạch mỹ mãn của Mộc Tương phải đổ vỡ rồi.
"Hề hề hề, ý kiến này không tồi." Anh Hổ cười hề hề, đẩy Mộc Tương ra, bước tới chỗ Vân Tiên, "Thế thì để anh Hổ đây làm người đầu tiên đi!"
Việc tốt như thế này sao có thể để đám chân tay lên trước chứ?
Huống hồ cô gái này còn xinh đẹp hơn cả Mộc Tương! Nói không chừng còn là một con chim non ấy chứ!
Mộc Tương bị đẩy ra một cách không thương tiếc, trong lòng lại càng thù hận Vân Tiên, nhưng nghĩ đến lát nữa tiện nhân Vân Tiên này sẽ bị hủy hoại, trong lòng lại sảng khoái không nói thành lời.
Ánh mắt Vân Tiên càng lúc càng lạnh đi. Cô lạnh nhạt nhìn anh Hổ vác cái thân béo ục ịch đến gần, đang định đánh ngã toàn bộ đám người kia thì đột nhiên thần kinh nhạy bén của cô cảm nhận được một tia dị thường.
Âm thanh "xiu" khe khẽ truyền đến tai cô.
Âm thanh đó nhẹ đến nỗi không thể nhẹ hơn, nếu không phải đã từng là đặc công, âm thanh này người thường vốn không thể nghe thấy được.
Mà đây cũng là âm thanh mà Vân Tiên quen thuộc nhất.
Đó là âm thanh súng lục giảm thanh!
Xung quanh đây còn có người khác!
Vân Tiên đột nhiên chạy về hướng ngõ cụt, phía trái chỗ giao nhau, hướng mà âm thanh súng lục giảm thanh truyền đến, tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
Đám người anh Hổ vừa rồi muốn bao vây Vân Tiên, lại nhìn thấy Vân Tiên chạy như bay về phía trước nghĩ là cô muốn bỏ chạy.
"Nó chạy rồi, mau đuổi theo!" Mộc Tương chỉ về phía Vân Tiên chạy, hét to.
Đám người anh Hổ cũng ngơ ngơ nghe theo lời Mộc Tương, đuổi theo hướng mà Vân Tiên chạy đi.