Sau khi Vân Dịch uống ly rượu đặc chế, anh cảm thấy hơi chóng mặt.
Anh không quen uống rượu, chẳng qua vì đây là trò chơi tập thể nên mới uống.
Từ đầu tới cuối Châu Châu vẫn luôn là người đứng ra điều hành trò chơi, sau đó Vân Dịch cũng không còn bị bàn quay chỉ trúng nữa.
Trần Ngọc Băng ngồi đối diện Vân Dịch nhìn anh bằng ánh mắt nóng rực.
"Ôi, Vân Dịch, nhìn sắc mặt cậu kém quá, có cần mình đưa về nhà trước không." Lúc này, một nam sinh đột nhiên mở miệng.
Thực ra nam sinh này cũng đã bị Trần Ngọc Băng mua chuộc, tên là Triệu Dịch Sơn, học sinh cùng lớp Vân Dịch.
Thời đại này, những kẻ có gia đình nghèo túng, nhất là những học sinh còn đang đi học sẽ rất dễ bị tiền bạc mê hoặc.
Trần Ngọc Băng rất nhạy bén trong việc nắm bắt điểm này.
"Đúng vậy, Triệu Dịch Sơn, cậu đưa cậu ấy về trước đi không lại xảy ra chuyện." Châu Châu cũng giả bộ không biết gì. Cô ta chớp mắt, ra hiệu cho Triệu Dịch Sơn.