"Phải, đúng đó! Cháu gái à, xin lỗi cháu nhé, đêm nay các bạn có việc, sợ không thể đi dạo phố với cháu được rồi." Tần Y Nhu vừa nghĩ đã biết Vân Tiên đang giải vây cho mình, vì thế bà cũng thuận thế đáp lại.
"Trần Ngọc Băng, em về đi, về luyện đàn dương cầm của em đi!" Lúc này, ngay cả Vân Dịch vẫn luôn im lặng cũng không nhịn nổi nữa, bèn mở miệng nói với Trần Ngọc Băng một câu.
Trong lời nói mang theo sự thúc giục và mất kiên nhẫn.
"Em…" Trong chớp mắt, Trần Ngọc Băng bị cô lập. Cô ta cắn môi, cuối cùng đành phải rời đi trước ánh mắt mất kiên nhẫn của Vân Dịch.
Trước khi đi cô ta còn cố gắng vớt vát một câu: "Em về trước đây. Anh Vân Dịch, chúng ta gặp lại ở trường sau nha!"
Nghe giọng điệu của Trần Ngọc Băng, có thể nhận ra cô ta không muốn buông tay.
Vân Tiên nhíu mày.
Cô tuyệt đối sẽ không để loại con gái này tới gần anh trai mình.