Vân Tiên cứ thế chăm chú nhìn cậu nhóc không dời. Lúc đối diện với khuôn mặt trẻ thơ giống hệt em trai mình ở kiếp trước, Vân Tiên bất giác nhớ đến nụ cười hồn nhiên của em trai khi lần đầu gặp gỡ.
Và cả hình ảnh cô cạn khô nước mắt ngày em trai chết thảm.
"Tiểu Trúc..." Cô đưa tay ra. Lúc này, trong giọng nói của một người luôn mạnh mẽ và quật cường như Vân Tiên lại thoáng run rẩy.
Kiếp trước, em trai cô tên là Vân Trúc.
Cô vẫn còn nhớ ngày đầu tiên hai chị em gặp gỡ, đứa nhỏ ấy đã giương đôi mắt đen láy, to tròn chăm chú nhìn cô. Hai má nhóc phúng phính, nhe hàm răng trắng muốt, nói rõ ràng từng chữ từng chữ một với cô: "Chị là chị gái em ạ?"
Sau đó, cu cậu rất vui vẻ vươn mấy ngón tay nhỏ nhắn lạnh băng nắm lấy bàn tay của cô, vui mừng ra mặt: "Tốt quá rồi! Tiểu Trúc cũng có chị gái, Tiểu Trúc cũng có người thân rồi."
Cha mẹ của Vân Tiên và Vân Trúc đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông khi Vân Trúc mới lên bốn tuổi.