Thẩm Nham liếc mắt đã thấy được Vân Tiên.
Quả thật Vân Tiên có một nét đẹp tự nhiên trời ban với làn da ngọc ngà mịn màng không thoa son chát phấn.
Khóe miệng của cô cong lên, mang theo một loại ma lực khiến người khác nghẹt thở, không thể nào dời mắt được.
Thẩm Nham nghĩ, chắc đây chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên nhỉ!
Lúc mới đầu, Thẩm Nham muốn đi cùng với mấy người nhóm Vân Tiên, chỉ có điều chưa hỏi ý kiến các thành viên khác trong nhóm.
Anh ta chỉ đơn thuần muốn đến làm quen với Vân Tiên.
Bây giờ, Thẩm Nham lại muốn thể hiện mình là anh hùng trước mặt cô. Anh ta lập tức cởi chiếc áo khoác đen ra đưa cho Vương Phượng Phượng: "Cầm lấy."
Xong xuôi, Thẩm Nham đi về phía cậu bé đang bị mắc kẹt trên cành cây ở vách núi.