"Đi thôi!" Vân Tiên đứng lên, phủi tro bụi dính đầy trên quần áo, đi đầu hướng về lỗ nhỏ kia.
Những người khác thấy thế cũng đi theo.
Diệp Doãn Đình đã hôn mê, cho dù Lăng Thiên Hào muốn mặc kệ cô ta nhưng anh ta cũng chỉ còn cách ở lại.
Mà giờ phút này, trừ hai người đó, những người khác đều tiếp tục tiến về phía trước.
Họ đã không còn đường lui. Hiện tại, họ chỉ còn một con đường duy nhất là đi tới.
"Cộp cộp cộp."
Chung quanh yên tĩnh tới mức chỉ còn tiếng bước chân và một khoảng không đen tối vô tận ngẩng đầu cúi đầu đều thấy.
"Ào ào rào rào…" Phía xa xa dường như có âm thanh nước chảy.
"Bên kia có tiếng nước chảy." Mọi người mừng rỡ bước nhanh về phía trước.
"Còn có tiếng người nói." Vân Tiên híp mắt, cô đi đầu, đột nhiên nói câu này.
Mọi người sửng sốt theo thói quen, không ai nghe thấy tiếng người nói trừ Vân Tiên, nhưng qua chuyện Vân Tiên cho nổ lối đi vừa rồi, họ đều ngầm chọn tin lời cô nói.