Đó chính là cậu em trai mà cô chỉ mới gặp một lần!
"Mày giết thằng bé!" Hàm răng Vân Tiên cắn chặt, sự phẫn nộ bùng lên trong lòng cô. Vân Tiên siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm Lang Sát.
Để cứu người thân duy nhất trên đời này của mình mà cô đã liều mạng giành lấy hộp đàn hương, nhưng giờ đây tất cả lại biến thành hư vô.
"Ha ha, Sát Thần! Cô vẫn còn non lắm!" Lang Sát lấy được hộp đàn hương giống như đã có át chủ bài trong tay nên không sợ Vân Tiên nữa.
Người thông minh như Vân Tiên sao có thể không nhìn ra được? Lúc đầu Lang Sát thật sự sợ cô, nhưng từ lúc có được chiếc hộp kia, thậm chí gã còn dám chọc giận mình.
"Vậy mày để mạng lại bồi thường đi!" Vân Tiên nghe Lang Sát nói xong thì rút một con dao găm đeo trên đùi ra, nắm trong tay rồi chạy nhanh về phía Lang Sát.
Giết gã! Thần kinh của Vân Tiên đang điên cuồng gào thét điều này.
Chính những kẻ này khiến mình phải đi vào con đường của một kẻ sát nhân, khiến cô từng bước từng bước cưỡng ép bản thân phải trở nên mạnh mẽ, mạnh hơn nữa, mạnh nhất.
Nhưng cuối cùng, ngay cả người thân của mình, cô cũng không bảo vệ được.
Lang Sát đứng phía xa cầm hộp đàn hương, khóe miệng cười lạnh nhìn Vân Tiên đang chạy về phía mình.
Có hộp đàn hương trong tay, chẳng lẽ gã còn sợ một Sát Thần hay sao?
Nhưng Lang Sát thật sự không dám xem thường Vân Tiên.
"Sát Thần" không phải chỉ là cái danh ảo. Sát Thần lấy giết chóc để thành Thần, biệt hiệu này có được sau khi giẫm đạp, truy điệu vô số tính mạng con người.
Vân Tiên đến càng lúc càng gần. Khi cô còn cách Lang Sát một mét, gã nở nụ cười giễu cợt, mở hộp đàn hương ra.
Trong tay gã đã có hộp đàn hương, Sát Thần gì đó cũng chỉ là người thuộc về quá khứ mà thôi.
Nụ cười của Lang Sát càng sâu hơn, gã chờ mong Vân Tiên bị nổ chết trước mặt mình.
"Phập!"
Ngay khi hộp đàn hương vừa mở, ánh sáng bắn ra tứ phía.
"Phập phập phập!"
Sao có thể?
Tại sao lại như vậy?
Lang Sát trợn to hai mắt, cúi đầu nhìn dao găm đã đâm xuyên trái tim mình.
Rút, đâm, rút, đâm!
Gương mặt dữ tợn của gã cực kỳ đáng sợ, còn thân thể gã đang từ từ ngã ra sau.
Cho đến khi chết, gã vẫn không biết tại sao mình lại thua trong tay một thiếu nữ mười mấy tuổi.
Vân Tiên đá một cước vào bụng gã đàn ông kia rồi xoay người nhặt hộp đàn hương đã trượt từ trong tay gã xuống đất.
Hộp đàn hương này chỉ là hàng giả được làm bằng kỹ thuật cao cấp nhất, ánh sáng vừa khúc xạ ra cũng chỉ là của một chiếc đèn pin cầm tay được cài trong hộp.
Giết Lang Sát rồi cô nên làm gì đây? Vân Tiên tự trách mình, sao cô lại không chăm sóc tốt cho em trai chứ? Ai ngờ được, những người này sẽ chĩa mũi dùi vào một cậu bé tám tuổi.
Mục đích chỉ là để khống chế cô.
Vân Tiên lấy một chiếc hộp tinh xảo từ trong xe ra rồi so sánh với cái hộp trong tay.
Đây mới là hộp đàn hương thật.
Nhưng như vậy cũng có tác dụng gì? Nó có thể trả lại em trai cho cô sao?
Lang Sát thua trong tay cô là vì gã biết cô sẽ không mặc kệ người thân duy nhất của mình nhưng gã lại không ngờ được khi gã gài bẫy cô, cô cũng có thể đặt bẫy gã.
Một hộp đàn hương nho nhỏ lại khiến vô số sát thủ tranh đoạt, chỉ dựa vào điểm này thôi, chẳng lẽ cô lại thật sự hai tay dâng hộp đàn hương cho gã?
Nếu như đưa hộp đàn hương này ra có thể đổi lại được em trai đáng yêu của mình, Vân Tiên tuyệt đối sẽ không do dự.
Nhưng Lang Sát lại giết hại em trai cô một cách tàn nhẫn như thế.
Là lỗi của cô!
Cơ thể Vân Tiên khẽ run, một giọt nước mắt lạnh lẽo chảy dọc theo má trái.
Trong lúc Vân Tiên còn chưa phát hiện, giọt nước mắt kia đã lặng lẽ rơi xuống chiếc hộp đàn hương trong tay cô.
"Chíu!"
Chỉ trong chớp mắt, hộp đàn hương tỏa ra ánh sáng chói mắt, bao phủ toàn bộ khu đất trống.
Đầu Vân Tiên nặng trĩu, hoàn toàn hôn mê.
Mưa to vẫn đang trút xuống, tiếng sấm còn đang vang vọng, có thứ gì đó đã thay đổi.