Không có ai chú ý đến, Vân Tiên vừa mới trở đôi tay bị trói sau lưng, trong tay lập tức xuất hiện một lưỡi dao lam. Lưỡi dao lam mới vạch một đường, chiếc dây thừng mỏng manh đã đứt rời.
"Mày nói cái này?" Vân Tiên đứng dậy, nở nụ cười nham hiểm, một tay nhặt lên sợi dây thừng vừa trói chặt tay chân cô, bị cô cắt đứt trong một nhát.
"Chúng mày trói lỏng quá, nó tự đứt luôn rồi." Vân Tiên chớp chớp mắt, nhướng mày nói.
Nói xong, cô ném thẳng sợi dây về phía gã đàn ông thô lỗ cùng đám người của gã đang đứng đực ra đó.
"Trói quá lỏng?" Sao như vậy được chứ! Gã đàn ông thô lỗ kinh ngạc kêu lên.
Vì sợ bọn họ thoát khỏi sợi dây thừng nên lúc nãy trên xe tải, gã còn cố ý kiểm tra lại độ bền và chặt của nó.
Đừng nói sợi dây thừng này là trói Vân Tiên đã bị trúng thuốc, cho dù có là một con trâu đực thì cũng đừng hòng mà thoát được.
Rốt cuộc thì làm thế nào mà cô ta có thể thoát ra?!