"Biến đi! Liên quan gì tới cậu!" Sở Hướng Nam rất thích ra vẻ ta đây. Nhất là ở trước mặt nữ sinh, anh ta càng không muốn mất đi tôn nghiêm của mình, vì vậy phản bác lại một câu.
Vân Tiên chỉ hờ hững mím môi, cũng không đáp lại. Cô đeo trang bị lên người sau đó đứng im tại chỗ.
Trong bảy người chỉ có ba người Vân Tiên, Sở Ninh và Tưởng Vi Vi là nữ, ngoài Sở Hướng Nam, Phương Tiêu Nhiên và đội trưởng Lưu Thế Doãn thì còn một nam sinh nữa.
Một đội có đội trưởng đương nhiên cũng có đội phó, nam sinh còn lại tên Hồng Phàm, là chàng trai dáng dấp bình thường, cao gầy, khuôn mặt thanh tú.
Đồng thời, Hồng Phàm cũng là một nam sinh rất ít nói, từ đầu tới giờ cậu ta chưa nói câu nào.
Nhưng nếu Cát Quân Kiến đã nhận cậu ta vào đội ngũ này thì đương nhiên là có nguyên nhân.
Mà lúc này Hồng Phàm cũng đang đảm nhiệm chức vụ đội phó.
"Chuẩn bị xong hết rồi thì bắt đầu đi." Không cần Cát Quân Kiến lên tiếng, đội trưởng Lưu Thế Doãn cất lời.