"Đã tới nước này rồi mà Vân Tiên còn không chịu đi! Thục Nhã… Chắc, chắc chắn là cô đã giết nó! Cô vốn có hiềm khích với Thục Nhã, hơn nữa thực lực của cô mạnh nhất, nếu cô muốn ra tay với con bé nhân lúc chúng tôi không có ở đây thì vô cùng đơn giản, cô là người đáng nghi nhất! Huấn luyện viên mau bắt cô ta đi! Đừng để cô ta chạy mất!"
Cảm xúc của Hàn Minh đã trở nên vô cùng kích động, đến mức không thể khống chế nổi bản thân.
Nếu như không có người xung quanh ngăn cản thì Hàn Minh đã lao về phía Vân Tiên rồi.
"Được rồi! Mọi chuyện đợi đến ngày mai sau khi kết thúc hoạt động bảy ngày dã ngoại sinh tồn rồi nói sau!" Huấn luyện viên Chu nhìn Vân Tiên, sau đó lên tiếng nói.
"Vân Tiên, nếu em không muốn rời đi thì chỉ cần em kiên trì tới mười hai giờ trưa là trường quân đội thành phố Mẫn các em sẽ giành chiến thắng." Huấn luyện viên Chu nói xong sau đó gọi mọi người rời khỏi đây.
Còn về thi thể của Lâm Thục Nhã, không ai dám bước tới nhìn.